Đầu tiên, BTC xin giới thiệu bài viết đoạt giải 3 cuộc thi “Phú Vĩnh Thịnh trong tim tôi”.
Một bài viết chân thành, câu từ mộc mạc, dễ gần, nhưng đầy tình cảm, kể về những giai đoạn mà Đồng chí Ngọc Sơn đã học tập và làm việc. Cố lên Sơn!! “Chúng ta không bao giờ bỏ cuộc, cùng nhau xây dựng và lan tỏa văn hóa yêu thương Phú Vĩnh Thịnh”!
ĐI TÌM LẼ SỐNG TRƯỚC TUỔI 25
Tôi sinh ra trong một gia đình nông thôn như bao bạn trẻ khác. Ba mẹ tôi đều làm nông. Cuộc sống cũng hơi khó khăn mặc dù ba mẹ tôi làm việc cật lực từ sáng tới tối khuya quanh năm ngày tháng. Mỗi lần đến kì nhập học, ba mẹ tôi lại phải chạy vạy khắp nơi để có tiền đóng học phí cho ba anh em. Sau đó vào mùa thu hoạch mới có tiền trả lại. Mặc dù lúc đó còn nhỏ, cũng ham chơi nhưng trong đầu tôi vẫn luôn đặt câu hỏi “tại sao ba mẹ tôi chịu khó làm ăn như vậy mà gia đình tôi vẫn không khá giả lên được”. Tôi muốn tự lập, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để ba mẹ tôi không phải vất vả nữa, nhưng tôi phải làm như thế nào thì lúc đó là một điều rất mơ hồ…
Khi tôi 18, bắt đầu xuống Sài Gòn đi học, do không muốn dựa dẫm gia đình vì biết điều kiện gia đình cũng không khá giả gì nên thời gian đầu nơi đất khách quê người thật sự rất khó khăn. Có lần trong người và các anh em trong phòng không ai còn tiền, đi xin việc làm thì chưa được. Tôi nhớ, hôm đó chỉ còn tầm 2kg gạo, với số gạo này anh em chúng tôi quyết định nấu cháo lên ăn để có thể ăn thêm hai hôm nữa. Hôm đầu thì ăn cháo với đường, thấy buồn tủi lắm. Nhưng hai hôm sau thì còn thể thảm hơn làm chúng tôi suốt đời không quên được. Hôm tiếp theo thì vì hết đường nên đành ăn cháo trắng. Đến hôm cuối cùng còn lại ít gạo nhưng lại bị dính chút nước mưa nên gạo đã bị mốc, chúng tôi vẫn nấu lên ăn mặc dù có thể bị ngộ độc vì không còn cách nào khác bụng ai cũng đói meo. Vừa ăn vừa nuốt vị mặn của nước mắt tôi càng thấm thía những cực khổ mà bố mẹ tôi đang trải qua. Cũng thật may mắn sau hôm đó tôi cũng tìm được việc làm và có tiền lương để chi tiêu ăn uống hằng ngày.
Khoảng thời gian này tôi làm khá nhiều việc, việc nặng nhọc nhất mà tôi làm là khi tôi cùng đám bạn nhận công trình đập phá xây sửa. Lúc đó, tôi chỉ có 50kg mà trên tay cầm cây búa tạ để đập những bức tường kiên cố. Lực phản của những lần đập làm tôi tê dần và phồng rộp, về cầm bát cơm mà bàn tay run lẩy bẩy. Sau vài năm làm đủ mọi công việc, mà vẫn không tìm được công việc phù hợp và có tương lai. Tôi thật sự không cam tâm nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao giờ có tiền dư huống gì có tiền phụ gia đình, cho em đi học, còn chưa nói đến việc lo lắng cho vợ con sau này. Tôi rất sợ về nhà khi gia đình người thân hỏi han công việc của mình. Nhiều lúc nản lỏng muốn đi làm công nhân cho ổn định, cho gia đình tôi yên tâm thấy tương lai, ước muốn của tôi vẫn mờ mịt và xa tầm tay của tôi quá.
Rồi cơ hội cũng đến với tôi, một người anh đã dẫn dắt tôi vào làm cùng anh ấy ở một công ty. Tại đây, tôi gặp được những con người giống tôi những con người khao khát làm giàu. Các anh chị đã giúp tôi rất nhiều, không những cho tôi những lời khuyên chân thành về cuộc sống mà còn cho tôi thấy được một hướng đi, một cơ hội hoàn toàn mới, giúp tôi tự tin đối vói tương lai . Đó là những người anh em trong Đại gia đình Phú Vĩnh Thịnh. PVT dạy tôi công thức làm giàu, tư duy của người giàu, và quan trọng hơn mục đích cao cả phía sau của việc kiếm tiền là gì, để mình tự ăn mặc hay giúp đỡ gia đình người thân cùng hạnh phúc vui vẻ . Tôi có thể kiếm được hơn 30tr/thg. Mà điều này trước đây tôi không dám nghĩ tới. Mà con số này tôi có thể tự tin nhân lên gấp mấy lần.
Tôi rất biết ơn gia đình Phú Vĩnh Thịnh. Tôi sẽ như các anh chị giúp đỡ nhiều bạn trẻ khác vô PVT cũng giống như tôi tìm được lẽ sống của mình, thấy hạnh phúc khi ở PVT, như ngôi nhà thứ 2 của mình, môi trường tích cực, văn hoá yêu thương chia sẻ. PVT sẽ được lan tỏa và càng giúp đỡ nhiều hơn nữa và lớn hơn nữa. Tôi tin sẽ có ngày mọi người cùng tự hoà ba chữ Phú Vĩnh Thịnh.
Pingback: Tổng kết các cuộc thi nhân kỷ niệm 2 năm Ngày thành lập Phú Vĩnh Thịnh - Phú Vĩnh Thịnh Group