Tháng 5, mặc cho những cơn mưa đầu mùa bất chợt của Sài Gòn, chúng tôi – anh em Phú Vĩnh Thịnh vẫn đến thăm các em nhỏ mồ côi, tàn tật ở chùa Kỳ Quang, Gò Vấp.
22 năm trở lại đây, chùa Kỳ Quang đã trở thành “ngôi nhà chung” của hơn 200 em nhỏ lang thang, cơ nhỡ, tàn tật. Trong đó, 69 em là lành lặn, còn lại các em bị dị tật bẩm sinh. Thầy Thích Thiện Chiếu – sư trụ chùa Kỳ Quang có kể với chúng tôi về những ngày đầu thầy về trụ trì chùa: “Năm 1975, tôi được về làm trụ trì chùa. Chùa lúc này nhỏ bé và nằm trong khu vực hoang vắng nhiều cây cối. Chiều nào tôi cũng thấy mấy đứa trẻ đói rách đến chùa xin ăn. Hỏi ra mới biết chúng là những đứa trẻ bụi đời, không cha không mẹ. Tôi thương quá nên cho vào chùa ở. Dần dần, chùa nhận nuôi dưỡng thêm nhiều em nữa, dù khó khăn nhưng tôi vẫn nhận nuôi tất cả.”
Nhìn các em, đôi mắt hồn nhiên, ngây thơ mà thấy thật thương. Có em mồ côi ba mẹ từ khi mới lọt lòng, không một phút giây biết được đến ba mẹ, có những em phải nhiều di chứng tàn tật bẩm sinh trông mà thấy thật thương. So với các em, chúng tôi cảm thấy mình thật may mắn, cơ thể lành lặn, khỏe mạnh, được ăn học đến nơi đến chốn.
Tương lai các em còn cả một tương lai khó khăn phía trước. Tuy nhiên, chúng tôi có một niềm tin mãnh liệt chỉ cần các em khát khao phấn đấu, các em sẽ có một con đường phía trước tươi sáng hơn. Và nghĩa vụ của chúng tôi là tiếp thêm năng lượng, sức mạnh, ý chí cho các em, bên cạnh những phần quà nhỏ mang ý nghĩa vật chất.
Tạm biệt các em, anh em Phú Vĩnh Thịnh tự hứa với bản thân phải làm việc khát khao, cháy bỏng hơn nữa để tiếp thêm năng lượng cho các em tiến lên đi về phía trước.